Hình như cũng khá lâu rồi tôi không chơi bất kỳ tựa game kinh dị nào. Chính vì vậy mà Dollhouse khiến tôi khá chú ý, đặc biệt là phong cách đồ họa trắng đen của phim noir, với câu chuyện kể khá rùng mình mà cũng không kém phần cuốn hút. Nhân vật của người chơi là Marie, một nữ thám tử bị mất trí nhớ đang tìm cách phục hồi lại ký ức của mình. Bạn sẽ bước vào mê cung ký ức của nhân vật ở góc nhìn thứ nhất, khám phá sự thật mà Marie đang tìm kiếm. Trên hết, người chơi phải bảo đảm khả năng sinh tồn cho nhân vật.
Nếu mô tả thì trải nghiệm Dollhouse khá đơn giản, bạn cần tìm những cuộn phim ký ức rải rác khắp màn chơi, mang về Memory Machine để xem và nhớ lại. Tuy nhiên, mối hiểm họa lớn nhất là không có gì an toàn trong mê cung ký ức của Marie. Người chơi sẽ nhanh chóng nhận ra có một thế lực luôn tìm cách phá hoại con đường tìm lại chính mình của Marie
roland go 88 p . Chúng không những lén lút giám sát, ám sát bạn khi có thể mà còn giăng hàng loạt bẫy rập đang chờ để chôn vùi bạn trong mớ ký ức. Dù mang phong cách đồ họa noir trắng đen, nhưng đó vẫn là một trải nghiệm không hề dễ dàng mà còn có thể khiến bạn lạnh tóc gáy.
Đồ họa của Dollhouse diễn giải rất tốt cái cảm giác trải nghiệm mà tựa game này cố gắng mang đến. Đó là một gam màu xám xịt đầy tăm tối, luôn tạo cảm giác u ám, rùng rợn mà không cần những chiêu trò hù dọa khiến người chơi giật mình như thường thấy. Không gian trong game là những mê cung hao hao nhau, luôn buộc bạn luôn phải đi lòng vòng trong đó chỉ để giải quyết những yêu cầu nhiệm vụ tưởng chừng rất đơn giản. Phần điều khiển thì tương tự như những tựa game cùng thể loại như Outlast hay Layers of Fear, mang cảm giác hơi lủng củng và có lẽ đây cũng là chủ ý thiết kế của nhà phát triển.
Sự kết hợp giữa phong cách đồ họa “50 sắc thái xám” và điều khiển vụng về, mang đến một cảm giác trải nghiệm dễ khiến tim bạn đập loạn nhịp trước hệ thống mê cung của trò chơi. Nó tạo cho tôi một cảm giác mơ hồ về lối đi và thỉnh thoảng đâu đó lại xuất hiện những ma nơ canh, trông như những con búp bê ma quái có hình dạng giống nhưng chúng không phải người. Thế nhưng, ở thời điểm ban đầu khi trải nghiệm thì bạn sẽ khó nhận ra điều đó trong không gian màn chơi mê cung một màu xám xịt. Và càng trải nghiệm, tôi càng nhận thấy mọi màn chơi đều mang tính lặp lại khá nặng nề.
Điểm nhấn trong trải nghiệm Dollhouse là người chơi có khả năng quan sát mọi thứ thông qua cái nhìn của kẻ thù. Đây là một yếu tố rủi ro giữa phần thưởng và hiểm họa mà nó mang đến. Bạn có thể sử dụng tính năng này để truy tìm vị trí các cuộn phim ký ức, nhưng đồng thời cũng dễ thu hút kẻ thù tìm đến người chơi hơn. Nếu quá mải mê, bạn có thể bị kẻ thù tiếp cận ngay sát bên khi đang “thiên lý nhãn” và bỏ mạng là điều khó tránh khỏi. Đáng nói là kẻ thù truy dấu nhân vật rất nhanh khi tính năng này được sử dụng. Tôi không nhớ đã phải nằm lại bao nhiêu lần khi mãi loay hoay mà vô tình không phát hiện chúng đã tiếp cận sát bên.